Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2020
Hoa muống biển.    “ Với tôi em chỉ là cô bé đỏng đảnh yếu ớt. Tôi như gió bay khắp nơi không sợ mưa bão phong ba, còn em như bông hoa đẹp giữa một vườn hoa, đẹp ! thơm ! nhưng yếu ớt chỉ một cơn mưa em sẽ tàn úa ! Chúng ta không hợp đâu em “    Lá thư của anh nó vẫn giữ và chiều nào khi ra với biển nó cũng mang ra đọc, đọc từng câu, đọc từng chữ, đọc cho thật thuộc để rồi bật khóc nức nở ngẹn ngào, nó thét lên cho biển biết và biển sẽ đồng điệu với nó, biển sẽ ồn ào vỗ vào bờ tỏ vẻ tức giận cùng với nó, biển sẽ nhẹ nhàng khe khẽ vỗ về đôi chân trần của nó. Chỉ vậy thôi là nó lại như được tiếp thêm để chiến đấu với “ cơn mưa cuộc sống” -          Nè cô làm gì mà ngày nào tôi cũng thấy cô đến đây la hét rồi gào khóc vậy, bộ…bị…bồ bỏ hả. Nó quay đi chùi nước mắt rồi chẳng nói gì mà đi thẳng . -          Nè cô không hiểu tiếng người hả
Phượng xưa Mỗi lần hoa phượng nở Lòng ai lại xuyến xao Lá vương non từng chiếc Quấn vào nỗi ưu tư Tình xa xăm thêm nợ Trả dứt cũng chẳng đành Thôi ta ôm mộng mị Cho đỏ cả đường đi Em về bên kia đó Biết có nhớ người xưa Ngồi ôm đàn ca hát Như những kẻ tình si Ai đi qua cũng hiểu Chỉ một người vô tư Chẳng ưu phiền rảo bước Khúc khích mỉm cười hoa Cho ai thêm vương vấn Nặng nợ tình phượng xưa. Trang (Tím)
Kẻ Ngoại đạo        Chị lảo đảo bước về nhà… 15 năm rồi, mười lăm năm cay đắng, mười lăm năm mòm mỏi chờ đợi với một niềm tin vô vọng. Ngày ấy quá yêu anh chị đã bỏ tất cả..tất cả để đến với anh và gia nhập gia đình Ki-tô giáo vậy mà… vậy mà mười lăm năm qua chị được gì ngoài nỗi đau sự chua xót và tuyệt vọng. Chị giận mình dại khờ đi theo niềm tin vô lí, mù quáng.       Ngày chị lấy anh cũng là ngày anh mất việc ( bố chị tức giận cho anh nghỉ việc). Vậy là anh chị dắt díu nhau vào đây, hồi ấy ở đây chưa mấy ai biết đến đạo nên người dân ở đây cũng kì thị đạo lắm, anh đi xin việc ở nhiều nơi nhưng khi anh nói “ anh là người công giáo phải được nghỉ chủ nhật đi lễ” ( dù nhà thờ cách cả 7 cây số) thì họ đều lắc đầu từ chối. Vậy là một mình chị lại bươn trải nuôi cả gia đình, nhiều khi nhìn lu gạo đã hết chị càu nhàu “ phải chi theo đạo mà mộ
Đã bao giờ bạn nhìn một bức hình của đại gia đình trên face.... rồi tự thấy mình đang lạc loài nơi xa xăm nào đó. Là tôi đó.. ngày xa và buồn đến nao lòng