Kẻ Ngoại đạo
Chị lảo đảo bước về nhà… 15
năm rồi, mười lăm năm cay đắng, mười lăm năm mòm mỏi chờ đợi với một
niềm tin vô vọng. Ngày ấy quá yêu anh chị đã bỏ tất cả..tất cả để
đến với anh và gia nhập gia đình Ki-tô giáo vậy mà… vậy mà mười lăm
năm qua chị được gì ngoài nỗi đau sự chua xót và tuyệt vọng. Chị
giận mình dại khờ đi theo niềm tin vô lí, mù quáng.
Ngày chị lấy anh cũng là ngày anh mất việc ( bố chị tức giận
cho anh nghỉ việc). Vậy là anh chị dắt díu nhau vào đây, hồi ấy ở
đây chưa mấy ai biết đến đạo nên người dân ở đây cũng kì thị đạo
lắm, anh đi xin việc ở nhiều nơi nhưng khi anh nói “ anh là người công
giáo phải được nghỉ chủ nhật đi lễ” ( dù nhà thờ cách cả 7 cây số)
thì họ đều lắc đầu từ chối. Vậy là một mình chị lại bươn trải
nuôi cả gia đình, nhiều khi nhìn lu gạo đã hết chị càu nhàu “ phải
chi theo đạo mà một ngày được 1 kí gạo thì…” nhưng vì yêu anh và ba đứa con dại khờ
chị lại mím chặt môi : Xin ngài nhìn tới con. Ấy vậy mà cái khổ
chẳng buông tha chị .Ngày thằng út được tròn năm đúng ngày Phục Sinh
thì anh bị tai nạn giao thông và mất, chị khóc hết nước mắt ngẹn
ngào trong hơi thở anh thều thào trước khi đi : “ Em cố giữ niềm tin
vào Chúa, người sẽ luôn bên em , đừng siêu lòng em nhé” chị cố gắng mỉm cười gật đầu khẽ để
anh an lòng ra đi. Rồi chị mất việc phải đi kiếm rau mang chợ bán
kiếm từng đồng đong gạo qua ngày, nhà nghèo chị phải bán căn nhà
cấp bốn liêu xiêu để sống tạm bợ căn chòi ven sông dành tiền chữa
bệnh phổi cho thằng út. Nhưng cho dù đi đâu chị cũng mang theo Cây Thánh
Giá, tượng Gia Đình Thánh Gia… lòng vẫn âm thầm cầu nguyện : Xin nhìn
đến con.
Nhưng mấy hôm nay chị thấy đau bụng kinh khủng, cơ thể trở nên
mệt mỏi rã rời, chị bán rau ở bên cạnh gian hàng chị quyên tiền rồi
nói chị đi khám, chị không nhận vì nghĩ mình còn tay chân còn làm
được, nhưng vì đau quá chị lại không thể nghỉ bán vì con chị đang
tuổi học, tuổi ăn tuổi lớn..nếu nghỉ bàn 3 đứa sẽ ra sao, chị mượn
đỡ tiền của mọi người dằn lòng cố gắng làm để trả vậy mà… chị
cầm trên tay tờ bệnh án “ Suy thận cấp tính” nếu không có thận thay
chị sẽ… chết… chị không dám nghĩ tới ngày mai, tới tương lai của ba
đứa trẻ.
Chị vừa mở được cánh cửa nhà chưa kịp bước vào thì có ba
bốn người gì đó ập vào nhà chị, họ chửi cái gì đó tai chị lùng
bùng không nghe rõ, rồi họ đập, họ phá, hình như mấy cái chén, cái
đèn học của ba anh em, rồi gì nữa.. chị không còn nhìn rõ nữa, được
một lúc thì họ bỏ đi, chị cứ đứng đo nhìn cảnh nhà tan hoang rồi
chị dựng một cái ghế nhựa lên ngồi bịch xuống đó… chị nhìn lên bàn
thờ.. Người vẫn ở đó hai mắt nhắm nghiền … chị lẩm nhẩm : Sao người nói rằng nếu có lòng tin
bằng hạt cải thôi thì dù có nói ngọn núi này rời khỏi đây qua bên
kia nó cũng sẽ qua… Con chỉ cần một cuộc sống bình yên thôi, thánh
giá này nặng quá, con không vác nổi nữa đâu…rồi chị hét lên
-
Con đã nhầm phải không, mười lăm năm qua…. Sao Ngài bỏ con bơ vơ.
Thằng út bước vào nhà, quần áo thì ướt mềm, cặp xách thì
xộc xệch chị hỏi
- Con làm gì thằng Tư con bà Tư bán
thịt vậy.
- Co già đó tới phá nhà phải không..
Mẹ nó chứ , nó tắm làm đục nước , tôi chỉ tát nó một cái chứ
mấy.
Chị hét lên – Trời ơi, tao không dạy
nổi mày phải không…
Chị giơ tay vớ lấy cái chổi quất nó một cái rồi chị ngồi
bịch xuống khóc nức nở. Chưa bao giờ chị khóc trước mặt con, dù mọi
thứ có không tốt chị cũng nén nước mắt đợi con ngủ hay không có nhà
chị mới buông những giọt nước mắt hờn tủi vậy mà giờ chị không kìm
nén nổi, thằng út giống bố nó quá từ đôi mắt đến cái dáng cao cao.
Cái tính cứng đầu cứng cổ ....nếu ngày ầy, ngày ấy anh bỏ đạo…nếu
.. không theo đạo thì có lẽ anh chị đã hạnh phúc ở nhà bố mẹ chị, nếu anh bỏ đạo thì
có lẽ anh không ra đi vào buổi chiều đi lễ đó,….nếu không có Chúa,
Chúa ơi… chị nức nở…Sao ngài bỏ con…
Chị đấm ngực gào thét trong tuyện
vọng.
Vậy mà cũng 30 năm rồi còn gì, chị ngỡ như mới hôm qua, không
biết bằng cách nào một người ngoại đạo như chị đã giữ đạo được hơn
nửa đời người. Hôm nay thằng út được nhận chức Linh mục chị vui lắm
cảm tạ Hồng ân Chúa nhiều lắm
Ngày đó chị bắt xe đi cả 100 cây số mới có một nhà thờ nhỏ,
đi từ xa chị đã bắt đầu đọc Kinh Mân Côi….cuộc đời của chị là những
ngày tháng của mùa thương… chị nghĩ thế…
Chị ngồi hàng ghế cuối ngước mắt lên nhìn Ngài, Ngài vẫn
nhắm mắt… có tiếng của một người đọc thánh kinh
“ Vì hễ ai xin thì sẽ được, ai tìm
thì thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở cho”.
Chị nhận ra đó là bố chị, không tin vào mắt chị đứng dậy tiến
lại chỗ người đang đọc sách. Chị ngập ngừng
- Bố
Người ấy quay lại
- Minh Thư… Minh Thư
Ông hét lên sung sương. Ông ôn trầm lấy
chị…
- Bố xin lỗi, xin lỗi
Sau cái ngày bố chị tàn nhẫn đuổi chị đi, mẹ chị ngã bệnh
ngày cuối đời bà găp một Sơ già
vậy mẹ chị cũng chịu phép rửa. Bố chị sống trong nỗi dằn vặt…Rồi
ông cũng tìm đến Sơ xin chịu phép rửa….
- Bố đã tìm được đường đi, con đường
thập giá. Con đường của an vui, bố sẽ gặp lại mẹ…
Vậy là chị được ghép thận. Thằng
út cũng thay đổi hẳn không hung hăng, phá phách nữa, nó tỏ ra lanh
lợi, chăm chỉ. Và thành quả là đây, dù sau đó gia đình chị vẫn còn
gặp khó khăn nhưng chị tin vào Ngài luôn phó thác và cậy trông.
Nhận xét
Đăng nhận xét